Nhân dục là điều mà các tôn giáo đều quan tâm đặc
biệt và có thái độ đối xử “rắn” đối với nó. Phật giáo dứt khoát tuyên bố diệt dục.
Những điều răn giới của Phật giáo hầu như đều có liên quan tới nhân dục. Nhân dục
được xem là nguồn gốc của vạn khổ. Nho gia thì chủ trương kiểm soát, điều tiết,
chế ước nhân dục, làm cho nhân dục phù hợp với quy phạm xã hội, mức độ cao nhất
là đồng nhất nhân dục và Lễ (quy phạm xã hội). Các vị đại Nho đời Tống-Minh chủ
trương tu dưỡng khắt khe nghiêm cẩn và chịu tác động của Phật giáo nên cũng tuyên bố “tồn
thiên lý diệt nhân dục”. Mười sáu chữ tâm truyền được coi là ấn quyết của
Nho gia lần đầu nêu trong tác phẩm kinh điển Thượng thư đã lưu ý truyền đời về sự mong manh của nhân tâm rằng: Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh
duy nhất, doãn chấp quyết trung”. Duy chỉ có học thuyết của Đạo gia được
xem là túng dục, tức buông cho nhân dục
theo lẽ tự nhiên, không trói buộc. Tuy nhiên đó chỉ là ở nguyên lý coi trọng
cái tự nhiên, còn trong phép tu dưỡng, Đạo gia cũng hướng tới trạng thái thanh
tĩnh tự nhiên, hư tâm, tĩnh tâm, thiểu tư quả dục. Trạng thái ấy suy cho cùng cũng là thứ nhân dục
có chừng mực, phù hợp với đạo tự nhiên vốn đã chí mỹ chí thiện chỉ cần bảo tồn nó. Các triết
gia trong học thuyết của mình luôn tìm mọi cách hạn chế nhân dục để bảo vệ sự tồn
tại bình ổn của xã hội, bình ổn cho thân tâm các cá nhân. Ai cũng hiểu rằng,
nhân dục, quyền lợi của cá nhân và sự bình ổn xã hội, lợi ích xã hội luôn mâu
thuẫn với nhau, trái chiều nhau.
Chỗ dựa của kinh tế thị trường
chính là nhân dục, là cái mà người ta gọi là “thị hiếu của người tiêu dùng”. Chỉ
cần quan sát một số chương trình quảng cáo trên các phương tiện truyền thông đại
chúng, ta thấy một sự mời chào vẫy gọi mãnh liệt đối với “thị hiếu” của dân
chúng. Những ngôi nhà sang trọng đầy đủ tiện nghi, những chiếc xe hiện đại đời
mới, những đồ dùng đa chức năng hấp dẫn, vvv…. được chào mời bằng những lời quảng
cáo ngọt ngào còn hơn cả lời Bạch Cốt Tinh: hãy
thử xem, chỉ một lần, hãy tận hưởng cuộc sống…hãy nếm thử, “cứ gọi là thôi rồi…sướng … ướng ư ử”… Khẩu hiệu của người sản xuất
hàng hóa là: đã làm cho người tiêu dùng thích rồi, còn làm cho họ thích nữa, đã
sướng rồi còn sướng nữa, tiện nghi rồi còn tiện nghi nữa, mát rồi còn mát nữa…Còn
một loại hàng hóa khá đặc biệt khác với nhãn hiệu Number one thì treo một cái “status”
hấp dẫn là “Thỏa sức yêu thương”… Những
nhân viên nghiên cứu tâm lý người tiêu dùng thì đào từng ngóc ngách thị hiếu,
xem người ta thích gì thì đánh vào chỗ đó. Và cứ thế, hàng ngày nhân dục được
khai thác, được tận dụng, được khuếch trương, được lôi kéo và được làm thỏa
mãn. Nền sản xuất hàng hóa nắm cái nhân dục cũng như người nông dân nắm cổ con
trâu đã được xỏ mũi mà lôi đi. Hôm nay
thấy bạn mình có cái váy đẹp mà mình
chưa có, tối về thấy khổ sở mất mấy tiếng đồng hồ. Mai thấy bạn mình sắm được ô
tô đẹp mà mình vẫn phải đi cái xe máy rách thấy vừa ghen tức, vừa khổ sở, vừa
thèm khát. Và nỗi thống khổ giày vò họ ngày này sang ngày khác. Cầu bất đắc khổ, mà cầu thì biết bao giờ
cho hết, cái cầu ngày hôm sau lớn hơn cái cầu ngày hôm trước, vì nhân dục đang
được chăm sóc và nuôi cho lớn lên. Cầu càng lớn, thì bất đắc cũng sẽ tăng theo. Nhu cầu lớn, khát khao nhiều mà không được
làm thỏa mãn, không thể thỏa mãn dẫn tới thái độ thù ghét, hằn học với đời, với
người. Ta nào có kém gì nó tại sao nó sướng thế còn ta thì không thể. Những quảng
cáo vẫy gọi sự sung sướng là một sự hành xác với người nghèo, khiến người nghèo
không thể yên với cái nghèo. Nếu như họ không phải là người có một bản lĩnh và
chỗ dựa tinh thần, chỗ dựa văn hóa nhất định thì con đường hành ác, đạt tới mục
tiêu có được giàu sang và đời sống tiện nghi bằng mọi giá là có thể xảy ra. Đó
chính là khởi đầu cho con đường của tội ác. Thế mới thấy cái lý tưởng của ông
Lão tử về một xã hội không trao đổi tiền bạc tưởng chừng lẩm cẩm cổ hủ Khốt ta bít
mà lại có cái sâu sắc của bậc đại triết gia nhìn thấu nhân tâm.
Chắc chắn rằng nền kinh tế thị
trường có tác dụng vĩ đại đối với đời sống con người. Nhu cầu vật chất của con
người được thoả mãn là công lao của nền kinh tế thị trường. Nó đóng góp vĩ đại
trong việc đem lại hạnh phúc cho con người từ góc độ vật chất, cũng như nhu cầu
tinh thần, cũng tức là đem hạnh phúc cho con người bằng cách làm thỏa mãn ham muốn của con người. Nhưng có
ai dám cam đoan rằng, con người của thế kỷ XXI ít khổ hơn con người của thời kỳ
Đức Thích Ca Mâu Ni thấu ngộ được chân lý của khổ đế và dồn trí huệ sáng suốt của
mình vào việc diệt khổ, giải thoát khỏi khổ. Cái thời kinh tế thị trường, nhân
dục được đào sâu, được chăm sóc, được thỏa mãn, được vẫy gọi, hình như cái khổ của nhân tâm con người lại
càng phong phú hơn, càng đa dạng hơn, càng phức tạp hơn, càng nhiều cung bậc
hơn. Nhân dục được đẩy lên, một khi cá
nhân không tự đáp ứng được, xã hội không đáp ứng được, thì lúc đó, chính nó là
kẻ thù to lớn tàn phá nhân tâm và xã hội. Nó giống như con quái vật mà người ta
nuôi làm thí nghiệm khi sổng ra khỏi vòng kiềm tỏa nhảy ra xã hội gây tội ác
tương tự như nhiều bộ phim hành động rùng rợn của Mỹ đã tưởng tượng ra vậy.
Nhân dục bị thổi phồng và khuếch
trương, chắc chắn khả năng kiềm tỏa và kiểm soát điều tiết cũng khó khăn hơn
nhiều. Con người cũng vì kinh tế thị trường mà sướng hơn nhưng cũng vì thế mà
nhiều thất vọng hơn, nhiều sự đổ vỡ hơn. Sự chuyển động của kinh tế thị trường
nếu không có luật pháp nghiêm minh và cả sự điều tiết mang tính tôn giáo hữu hiệu,
sự giáo dục về đạo đức xã hội được đẩy mạnh thì thảm họa đối với nhân tâm con
người thực là khôn lường.
Thời mà người ta có thể giữ tâm an lạc trong cái nghèo đã qua lâu rồi
và thời người ta khổ sở trong cả cái giàu lẫn cái nghèo đang tới. Chỉ có bậc
trí giả biết tự điều tiết cho nhân tâm mình, biết tri túc và trau dồi những tố
chất văn hóa cần thiết, người ta mới có thể giữ cho mình một chữ “tại” ( tự tại) được.
Nhân tâm duy nguy…
Hà Nội tháng 9/2011
Tôi đồng tình với bài viết của nhà nghiên cứu Nguyễn Kim Sơn. cuộc sống càng phồn hoa, xa hoa vật chất thì con người càng hứng lắm nỗi lo lắng, bất an trong tâm hồn nếu như không biết cân bằng nó. Làm sao để tiết nhân dục, đó luôn là câu hỏi lớn của loài người văn minh!
ReplyDeletebất kể điều gì đều cần sự hào hòa
ReplyDelete